Sáu mươi hũ mật

Riêng Tư: ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi tám: Chung Ngải, sau này em không được khóc vì người đàn ông khác


Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

Sáu mươi hũ mật

Riêng Tư: ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi sáu: Quý Phàm Trạch, sau này anh đừng nhúng tay vào chuyện của em nữa


Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

Sáu mươi hũ mật

ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi lăm: Chung Ngải, anh xin lỗi


Editor: Tư Nguyệt
Beta-er: Nhạc Dao

Mạnh Tình tức giận rời đi.

Nhìn bước chân loạng choạng cùng với bóng lưng run rẩy dưới lớp áo blouse trắng kia là biết cô ta tức giận đến cỡ nào rồi. Trên thực tế, cô ta không chỉ cảm thấy giận dữ vì trộm gà không được còn mất nắm gạo, mà hơn cả là sự sợ hãi. Chung Ngải nói đúng, con bài cô ta dùng để uy hiếp Quý Phàm Trạch đã hết hiệu lực, với sự tàn nhẫn và lạnh lùng của người đàn ông kia, chỉ sợ hành cô ta ngàn lần vẫn chưa cảm thấy đủ.

Cuối cùng kẻ thù cũ cũng chịu thua, nhưng Chung Ngải lại không cười nổi, ngay cả chính cô cũng không biết tại sao vừa nãy mình có thể hét lên những lời đó. Chân cô như bị đóng đinh tại chỗ, trong lúc hoảng hốt, có ai đó đã kéo cô đi qua hành lang, đèn sợi đốt trên trần nhà thoáng chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của cô.

Tiếp tục đọc “ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi lăm: Chung Ngải, anh xin lỗi”
Sáu mươi hũ mật

ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi tư: Mạnh Tình, cô câm miệng cho tôi!


Editor: Tư Nguyệt
Beta-er: Nhạc Dao

Chung Ngải để ý thấy tay Quý Phàm Trạch có vẻ không ổn. Lúc cô ra khỏi phòng bệnh thấy anh khó khăn xoay cổ tay, nhăn mày lại, trông không mấy dễ chịu.

“Tay anh bị thương à?” Chung Ngải ngạc nhiên nhìn về phía Quý Phàm Trạch, dời tất cả sự chú ý từ cảnh tượng xảy ra trong phòng bệnh sang người đàn ông này.

“Không sao.” Anh lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, tay phải khoác lên đôi vai gầy của cô, nói với Đỗ Tử Ngạn “Chúng tôi đi đây”, rồi ôm cô đi qua hành lang nồng nặc mùi nước sát trùng, bước nhanh đến thang máy.

Tiếp tục đọc “ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi tư: Mạnh Tình, cô câm miệng cho tôi!”
Sáu mươi hũ mật

ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi hai: Công viên giải trí


Editor: Tư Nguyệt
Beta-er: Nhạc Dao

Một tuần sau, Quý Phàm Trạch đã có mặt tại hoạt động Carnival* đêm hè do công viên giải trí tổ chức.

*Carnival: Hay còn gọi là hội hóa trang, thường bao gồm một buổi lễ ăn mừng hay một buổi diễu hành kết hợp các yếu tố của loại hình xiếc, lễ hội đường phố công cộng. Mọi người thường giả trang và đeo mặt nạ trong các buổi ăn mừng (Nguồn: Wikipedia).

Trong điện thoại, anh chỉ nói với Chung Ngải là họ sẽ hẹn hò vào buổi tối, chứ không nói thêm gì nữa.

Vào giờ nghỉ trưa, đôi mắt Chung Ngải hiện lên vẻ vui sướng khi nghe giọng nói trong trẻo làm lay động lòng người của người nọ qua một lớp sóng điện từ, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý với anh: “Được!”

Tiếp tục đọc “ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi hai: Công viên giải trí”
Sáu mươi hũ mật

ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi: Cơm hộp tình yêu


Editor: Tư Nguyệt
Beta-er: Nhạc Dao

Vung gậy, bóng vào lỗ.

“Đẹp!”

Trên sân gôn là một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người cao ráo mặc quần âu trắng dài phối với áo sơ mi màu lam nhạt, khí chất hơn người, đánh một gậy tiêu chuẩn cuối cùng, quả bóng trắng liền tiến vào lỗ. Mười tám lỗ, thuận lợi phá vỡ ngưỡng chín mươi gậy*, khiến cho đồng nghiệp khen ngợi không dứt lời.

*Khi chơi gôn, dưới 120 điểm được tính là cao cho mười tám lỗ. Cách tính điểm của gôn rất đa dạng, tuỳ theo người chơi và cuộc thi mà bạn tham gia (Nguồn: Golf Storage Guide).

Đối mặt những lời khen ngợi liên tiếp bên tai, Quý Phàm Trạch chỉ hờ hững cong môi, “Mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi nghỉ ngơi một lát.”

Tiếp tục đọc “ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ năm mươi: Cơm hộp tình yêu”
Sáu mươi hũ mật

ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ bốn mươi chín: Anh nuôi em


Editor: Tư Nguyệt
Beta-er: Nhạc Dao

Văn phòng của Quý Phàm Trạch rất rộng rãi, nên khoảng cách từ ghế sô pha đến bàn làm việc cũng vô hình bị kéo dài ra.

Cách một đoạn xa xa, dưới ánh đèn sáng trưng và nhiệt độ thấp từ điều hoà, biểu cảm và giọng nói của người đàn ông ngồi sau bàn cực kỳ nhạt nhẽo, thậm chí còn không hề che giấu sự mất kiên nhẫn của mình.

“Tôi không muốn nói một lời hai lần.” Quý Phàm Trạch nói ẩn ý, có việc mau nói, không có việc gì thì cút.

Tiếp tục đọc “ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ bốn mươi chín: Anh nuôi em”
Sáu mươi hũ mật

ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ bốn mươi tám: Gặp lại


Editor: Tư Nguyệt
Beta-er: Nhạc Dao

Bữa ăn gần kết thúc, nhưng Đỗ Vũ Hề vẫn chưa xuất hiện.

Chung Ngải cho rằng cô ấy đang bận, nên cũng không bảo nhân viên phục vụ đi gọi nữa.

Mọi người đều đã hơi say, A Mỹ lắc ly rượu trong tay tiến đến gần Chung Ngải, dùng một tay khác véo mặt cô, mượn rượu tấm tắc cảm thán: “Ôi, đến chỗ nào mới tìm được khuôn mặt ăn ảnh như này chứ! Cái ông giáo sư Tiết chỗ chị đúng là thất thường mà, mong ông ấy đừng đưa người có ngoại hình bình thường đến chỗ bọn em làm khách quý, không thì sẽ liên lụy đến tỉ lệ người xem mất…”

Tiếp tục đọc “ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ bốn mươi tám: Gặp lại”
Sáu mươi hũ mật

ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ bốn mươi bảy: Nhất Lộ Hướng Bắc


Editor: Tư Nguyệt
Beta-er: Nhạc Dao

“Quý Phàm Trạch, Quý Phàm Trạch…”

“Anh gặp ác mộng à?”

Có một giọng nói không thuộc về giấc mơ vang lên bên tai, kêu vài tiếng liên tiếp, càng ngày càng sốt ruột. Quý Phàm Trạch ngơ ngác cử động mí mắt, đôi mắt hẹp dài híp lại, không biết là do đôi mắt không thích ứng được với bóng đêm, hay là hiện thực và cảnh trong mơ đan xen vào nhau khiến anh sinh ra ảo giác, mà anh vội vàng ôm người bên gối vào lòng, tay giữ chặt lấy gáy Chung Ngải, ấn cô vào ngực, lực mạnh như muốn khảm cô vào lòng mình vậy. 

Tiếp tục đọc “ʕ •ᴥ•ʔ Sáu mươi hũ mật ʕ•ᴥ• ʔ Hũ mật thứ bốn mươi bảy: Nhất Lộ Hướng Bắc”